Tôi đã nhìn thấy một chiếc xe máy chở theo cả gia đình – bốn người hòa cùng cộng đoàn dâng hoa kính Mẹ trong ngày cuối cùng của tháng 5. Tôi bắt gặp những bước chân vội vã, ướt đẫm mồ hôi, của những người con từ Bình Dương, Đồng Nai, Thủ Đức,… vượt hàng chục cây số sau giờ làm việc để kịp có mặt tại Trụ sở Giáo phận. Không ai phàn nàn. Không ai phô trương. Nhưng chỉ lặng lẽ, bền bỉ – như chính tình yêu của Đức Mẹ, luôn nhẹ nhàng mà sâu thẳm, trong đức tin và lòng yêu mến được tỏ bày qua việc tiến hoa.
Và rồi, tôi xúc động khi thấy cảnh cả cộng đoàn – người già, người trẻ, từng người một tiến lên với một cánh hoa nhỏ trong tay, đặt dưới chân tượng Đức Mẹ. Một cánh hoa thôi, nhưng gói ghém cả ngàn tâm tình: lời tạ ơn, lời nguyện xin, những thao thức âm thầm mang đến dâng lên Mẹ. Những đoá hoa không cần lộng lẫy. Chỉ cần được dâng với tất cả tâm tình của người con chạy đến với Mẹ Hiền.
Có lẽ ai đó sẽ hỏi: Giữa cuộc sống vội vã nơi phố thị, giữa bao lo toan mưu sinh, sao vẫn có những con người giữ được tình yêu ấy với Mẹ? Tôi không có câu trả lời triết lý. Nhưng tôi tin rằng: Yêu Mẹ là điều không cần lý do, cũng không cần được người khác nhìn thấy. Yêu Mẹ là khi ta sẵn sàng lặn lội đường xa, là khi cả gia đình cùng nắm tay nhau đến với Mẹ, là khi ta dâng lên một đóa hoa nhỏ bé nhưng bằng cả trái tim.
Tối nay, tôi đã thấy tình yêu ấy – được dệt nên từ những hy sinh âm thầm, những giọt mồ hôi, những cử chỉ lặng lẽ và những ánh mắt chan chứa đức tin. Tôi thấy Đức Mẹ không chỉ ngự trên ngai hoa, mà đang mỉm cười dịu hiền giữa đoàn con, những người con xa quê nhưng chưa bao giờ quên Mẹ.
Họ là những người con đã rời xa mảnh đất quê hương Thái Bình – nơi có mái nhà, có cánh đồng lúa, những giờ kinh tối thân thuộc bên bàn thờ tổ tiên. Nhưng họ không quên truyền thống đức tin, truyền thống đạo đức. Họ mang theo những giá trị từ đất Mẹ Thái Bình vào giữa lòng miền Nam đầy náo nhiệt. Ở nơi đây, họ vẫn giữ nếp sống đức tin, vẫn dạy con đọc kinh bổn, vẫn biết dành một phần thời gian để quy tụ bên nhau, nhất là trong những dịp thiêng liêng như Tháng Hoa. Giữa chốn đất khách, chính tình yêu Đức Mẹ đã trở thành sợi dây nối họ với quê nhà, với cội nguồn, với nhau.
Xin cảm ơn Mẹ, vì đã cho con được làm chứng nhân của những điều đẹp đẽ ấy. Và xin Mẹ tiếp tục gìn giữ ngọn lửa yêu mến ấy nơi từng người con Thái Bình – giữa miền đất lạ, để dù đi đâu, về đâu, chúng con vẫn luôn tìm về bên Mẹ như một chốn bình an không bao giờ đổi thay.
Jos Bùi Công Hiếu, Dự tu Thái Bình – Miền Nam
Copyright © 2021 Bản quyền thuộc về Giáo Phận Thái Bình
Đang online: 279 | Tổng lượt truy cập: 6,720,017